Ngày Của Im Lặng Cúi Đầu

Đúng chín tháng trước lễ Giáng Sinh, Giáo hội luôn mừng lễ Truyền Tin. Gọi thế cho đúng tên và phải phép, chứ thực ra Giáo hội mừng ngày một người thiếu nữ có thai trong lịch sử nhân loại này. Nói cho chính xác là Giáo hội mừng cái “tích tắc bắt đầu” của một con người, dù lúc ấy chưa thành hình thành dạng của một con người như lời kinh được đọc chính ngọ của người Kitô hữu: “Chốc ấy (phút giây ấy), Ngôi thứ Hai xuống thế làm người.”

Ngày lễ này thật lạ.
Ngày mà (Ngôi) Lời của Thượng Đế vô hình, Đấng ở ngoài thời gian và không gian nên chẳng có gì chứa được Ngài, trở thành hữu hình nhỏ bé, và bắt đầu sống nhờ ở đậu nơi dạ con của người phụ nữ nghèo miền quê Nazareth có tên Maria. Sự kiện này đã được đếm đến 2019 lần rồi.

Cái “tích tắc bắt đầu” ấy xảy ra nơi cái dạ con tối tăm im lìm đã không làm cho bất cứ một ai có thể biết được; vì cuộc sống và mọi sinh hoạt, mọi sự cứ vẩn chuyển đều như bình thường của mọi ngày. Cái thế giới lúc ấy chắc ít ồn ào như bây giờ; nhưng không vì thế mà kém tiếng động thân quen của một làng quê tràn trề tiếng cười nô đùa của con trẻ. Làng quê ấy chắc chắn là không có những dấu ấn của hiện đại; nhưng không vì thế mà mất đi những nét vất vả bon chen trong cuộc sống trên mặt trên lưng của những người có trách nhiệm mang ít thức ăn đặt lên bàn trong bữa cơm chiều. Ánh bình mình của ngôi làng ấy không ráng ló dạng qua bức màn ô nhiễm không khí như mặt trời buổi sớm của khu công nghiệp; nhưng những tia ấm bình minh ấy vẫn có thể làm ngột ngạt những mối quan hệ sai trái, hay làm nóng thêm những căng thẳng của các mối quan hệ gia đình nơi mà cả làng ai cũng biết ai. Hoàng hôn về trên ngôi làng ấy không thể làm chứng làm cho những dịch vụ thương mãi vô liêm sỉ trở nên sầm uất như khu đèn đỏ của của thế giới văn minh; nhưng cũng đẩy đưa những trao đổi thầm kín của ao ước thấp hèn của ham muốn phận người.

Cái thế giới này sẽ tiếp tục được đếm đến 2050 hay 3870, hay đến con số nào đi nữa, thì mặt đất này, cái lòng của mẹ đất này vẫn mang thai và sinh ra những phận người với những hỉ-nộ-ái-ố nơi tâm tưởng, luôn ngập đầy những tham-sân-si trong lối sống và tiếp tục gây thêm nhiều những sầu thương – ai oán của loài thụ tạo trong từng cuộc sống tương quan. Song song với những tội tình ấy, mẹ đất giờ đây không cô đơn một mình; vì Thượng Đế, Đấng sáng tạo nên nó bước vào trong nó. Thượng Đế bước vào đời như anh chàng bình thường với tình yêu khôn tả. Anh ta bước vào đời và con người thấy Anh như cách Anh chỉ cho họ thấy một cách rõ ràng tường tận. Này nhé, Thượng Đế này có tim nhé và tim Anh bắt đầu đập trong lồng ngực. Này nhé, Thượng Đế này không phải là không hình không dạng nhé vì Anh không miễn nhiễm với những lao động vất vả, kể cả thèm ăn thèm mặc. Này nhé, Thượng Đế không chỉ là quyền năng vạn đại nhé vì Anh luôn yếu thế bất lực trước những dồn nén bất công và dối gian vu khống. Này nhé, Thượng Đế không chỉ dư tràn phúc lộc vì Anh cũng đã từng tan nát cõi lòng đến độ lệ rơi không giấu được khi có người bạn chết.

Cái tình đã làm cho Thượng Đế vô hình trở thành hữu hình và Anh không thể đứng ngoài “cái xác hay chết” của con người. Anh đã không hề muốn thấy cái chết làm chủ con người. Anh không muốn công trình tạo dựng có giây phút định mệnh khi cái chết rống lên như quyết định cuối cùng không thể trốn chạy; và Anh đã bước vào cái xác hay chết đó, không hề khác cái xác của chúng ta. Cái xác Anh không chỉ đơn giản là cái gì đó để mà thấy; nhưng Anh bước vào các xác này với tất cả sự thật của nó, không những để ôm lấy hết mọi lỗi tội thối tha, nhưng sống cho đến tận cùng cái xác phận này

Với cái tình của mình, Anh bắt đầu biến những gì nối kết với anh trở thành đền thánh và cái đền thánh đầu tiên chính là cái dạ con tối tăm im lìm ấy, để từ từ như cấp số nhân, khắp chốn không gian đều trở thành “thánh điện của cuộc tình.” Cái tình luôn làm Anh không bao giờ cảm thấy đủ để sống cùng, sống với mọi người; nên Anh muốn trở nên từng thớ thịt, từng giọt máu của mọi người. Anh nói trong tha thiết ân tình hai động từ làm ngớ ngẩn người nghe: “Ăn đi nào, Uống đi nào.” Ăn cho thật đã Mình Anh – Uống cho thật say Máu Anh để Cái Tình Anh như chất keo hoà quyện  không phân biệt đâu là Anh và đâu là người nữa. Anh biết cái xác của anh sẽ chết thật nên Anh buông bỏ trọn vẹn để Cha muốn làm gì thì làm. Anh cũng sợ hãi cái thập tự giá treo cái xác của Anh lủng lẳng giữa trời như thế lắm; nhưng Anh cứ ráng không chống chọi lại cái ý của Cha. Anh chết lơ lửng để cây thập giá từ khi đã dựng lên rồi sẽ mãi sừng sững đứng đó; một đầu cắm vào mẹ đất, một đầu vươn ra tận ngoài thời gian và không gian, để mặt đất đầy sỏi đá khô cằn chết chóc đang phủ đầy những cục tội thối thủm như phân biến nên mảnh đất đầy phù sa lấp lánh những dòng sữa và mật. Anh biết rõ sức nặng của cái xác và tình yêu của Anh làm cho cây thập giá lún xuống thật sâu vào lòng đất mẹ để không ai có thể bứng nhổ Anh ra khỏi lịch sử của nó; và luôn vững chắc cho tất cả mọi thụ tạo và cả vũ trụ bao la vô tận leo lên mà bước vào thế giới “bên kia” như Anh từ “bên kia” bước vào lòng thụ tạo.

Ngày lễ này thật lạ.
Ngày mà “cái nhục” (thịt) con người, cái cục đất sét mà Thượng Đế nhào nặn lại trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Nghĩ mãi không ra: sao ông Chúa nhà mình không “úm ba la” một cái là ra một Anh người khôi ngô tuấn tú, quyền năng vô song để cho bàn dân thiên hạ hết đường từ chối và quỳ gối lạy lục cho mà biết tay. Ngày mà cái cục đất sét từ thủa ban đầu ấy tự nhiên có giá trị hẳn lên so với ngày mà “mẹ chúng sinh” căng mắt ra nhìn quả cấm nó mới đẹp làm sao. Cứ ngỡ  giơ tay rờ đụng trái cấm để có cái cảm xúc thăng hoa, cứ ngỡ nhâm nhi từng miếng rồi nuốt từ từ để thưởng thức cái vị êm phê nhè nhẹ.

Đẹp đâu chẳng thấy, cảm xúc đâu chẳng biết, êm phê nhẹ nhẹ đâu không có mà chỉ thấy những cái gì đâu đâu ấy, hình như được gọi là cái dục thì phải. Cái nhục mà Thượng Đế gọi là “tốt đẹp tuyệt vời đó” bỗng dưng vồ cái “dục-tình” tạo nên muôn vàn giống tội. Cái nhục mơn mởn sức sống thánh thiêng do Thượng Đế đụng cái mũi của Ngài vào ngày ấy bỗng dưng chụp cái “dục-quyền” vào mình trở nên bạo chúa cô đơn. Cái nhục nhẹ nhàng êm ái nghỉ ngơi bên Thượng Đế vào ngày thứ Bẩy đầu tiên ấy bỗng dưng khều cái “dục-tiền” phủ lên mình để biến mình từ công chúa thành con sen ghẻ lở, lác chóc rỉ ra những thứ hôi hám như cái xác chết sình. Bỗng dưng Thượng Đế Truyền Tin khắp cõi thụ tạo rằng Thượng Đế cần cái nhục với ba cái dục ấy và Thượng Đế sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào mà cao nhất là tình yêu tự do đích thực.

Bỗng dưng ở cái làng bé tẹo tèo teo, trong thụ tạo nghèo nàn không ra gì có được duy nhất một “Cục Yêu” đáng cái “bất cứ giá nào đó” của Thượng Đế. Cái “Cục Yêu” đó bỗng dưng thốt lên cái lời Thượng Đế muốn nghe: “tôi chỉ là cái nhục hèn mọn, xin cứ tự do yêu thương muốn làm gì thì làm” và bỗng dưng trong cái “tích tắc bắt đầu” đó, có cái Nhục MỚI – cái nhục THẦN-NHÂN – “CÁI NHỤC được sinh ra mà không phải được tạo thành”. Trong cái Nhục MỚI này cũng có cái DỤC hoàn toàn KHÁC. Cái DỤC KHÁC này chính là “xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha.” Thế là cái NHỤC DỤC hoàn toàn MỚI KHÁC bỗng trở thành tâm điểm lịch sử, trở thành Nguồn Năng Lượng của sức sống thánh thiêng, và của kết hợp trọn vẹn. Cái NHỤC DỤC MỚI KHÁC đó nằm dài trên thập tự giá, giang tay ôm ấp lấy thụ tạo bao la và ôm ấp lấy vĩnh cửu giới hạn. Thập tự giá thành chiếc cầu nối hai bờ tình; một đầu cắm chặt vào lòng mẹ đất và một gắn kết không rời vào bờ vai Cha.

Kể ra cũng lạ.
Từ cái ngày truyền tin cùng với cái “tích tắc ban đầu” ấy, nơi cung lòng của Thượng Đế Tam Vị vô hình, bỗng lung linh một hình hài nhục thể người. Cũng cùng giây phút ấy, thụ tạo hư vô tìm lại được giá trị của bóng hình Tình Yêu Vĩnh Cửu. Và rồi từ đó, mọi cái nhục cùng với cái ba cái dục nếu sống bằng và sống theo cái lối xin vâng khiêm nhường và tình yêu thiết tha thì bỗng dưng gặp  lại được Thượng Đế với lòng xót thương vô ngần làm cho nó thành cái Nhục Dục hoàn toàn Mới Khác. Có lẽ không ai có thể biết được cái mới khác đó xảy ra như thế nào; nhưng sẽ cảm được nó lạ lùng lắm. Lạ lùng đến độ làm lòng người mẩn mê điên dại.

Thằng tôi này đã mê mẩn đến điên dại cái ngày lạ lùng này. Nó cử hành cái lạ của ngày này để nhớ cái nhục dục của nó có thể thành thiêng liêng, để cầu xin cho cái nhục dục của nó được sống tròn đầy cái mới khác. Thằng tôi mê mẩn đến điên dại cái ngày truyền tin này. Nó mở tiệc tùng to như hội vì biết rằng cái nhục dục có tên cục tội được gọi bằng tên mới: “cục yêu.” Cái mê mẩn điên dại ấy làm nó xao xuyến cõi lòng nhưng cũng rạo rực từng thớ thịt; và tất cả những mê mẩn điên dại cùng xao xuyến rạo rực ấy làm thằng tôi nhận ra rằng: cái đẹp nhất mà con người có thể làm được trong ngày lễ thật lạ này chỉ là im lặng cúi đầu.

Tu cho thật kỹ.
Sống cho thật đầy.
Để nhục dục được thay
qua cúi đầu im lặng.

(Lễ Truyền Tin 2019)
Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này